Cỏ cây cũng phải biết ngủ nhưng gió đã đánh thức giấc ngủ bằng làn gió xin lỗi nhẹ nhàng, tất cả cũng phải hiểu cho gió, gió cũng bao ngày rồi cũng không được nghỉ, bay trong cơn mưa tầm tã mà ướt hết cả cho gió. Tội nghiệp cho gió mà không biết sự mệt mỏi, lặng lẽ bay đi suốt cả một đêm mưa. Lá cây xào xạt động lòng cũng thương cho gió, gió chỉ biết tới bản thân mà không nghĩ tới xung quanh. Nhưng nào đâu ai biết gió cũng đau khổ đến nhường nào, nhớ ngàycùng bay với hoa trao nhau bao nhiêu yêu thươngbằng hương nông nàn mà thắm đượm vị yêu thương, bay bay ngao du tưởng ta là khoảng trời riêng còn hoa là cánh hoa bay vào khoảng trời đó. Nước mắt của gió vội baykhông thể khẽ rơi xuống đất, cơn gió dần dần lặng đi ánh mắt khó nhìn, lạ thay trời đã sáng, ngày thứ ba của gió, suốt hai đêm nay gió bay trong một nỗi nhớ, một cô đơnnắng chiếu xuống hỏi sao gió đã ốm, gió nhẹ nhẹ rồi tiếp tục đi vô hướng, ở đâu mà có hình bóng của hoa là gió sẽ đến.
Cái ngày lần đầu mà gặp hoa là ngày gió phải thổi bay đi những nỗi buồn, gió lướt qua các tán lá để kể chuyện cho hoa nghe, thấy hoa rạng rỡ vẻ ánh mai là hạnh phúc của đời gió. Bay xung quanh hoa mà cảm giác thật là tuyệt, cánh hoa nhẹ chạm vào gió, dường như gió đã cảm nhận về hoa, hoa muốn bay cùng gió nhưng điều đó lại không cho, đất đã côiha như cuộc đời, hoa rời khỏi là sẽ ấmt hết sự sống, hoa chỉ mang được những hạt nhuỵ mỏng manh nhẹ nhàng mà trôi theo, hoa nói hoa yêu gió, gió chỉ biết nhìn hoa rồi cuốn theo mang trong mình sự xao xuyến, gió sẽ làm bạn với hoa một ngày thôi nhưng sẽ người đời mãi mãi, gió không bao giờ chết, sẽ không bao giờ thay đổi và sẽ mang hoa đi không bao giờ xa hoa nữa.
Những ngày hạnh phúc bên nhau không còn nữa, hoa phải đi tìm cái mới cho mình, hoa không kip gửi cho gió những ước nguyện, những lời hứa mà hoa muốn nói từ lâu, nhưng hoa tin gió không hiểu điều đó nhưng gió sẽ không bao giờ quên hoa