๑ஐš۩۞۩๑(¯`• ♥Welcome to A.N.J No2♥ •´¯)๑۩۞۩šஐ๑
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



wElcOme U tO fOrum AngelJunior & GirlNo2

 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Một cuộc sống bình thường

Go down 
Tác giảThông điệp
Kel
Banned

Kel


Tổng số bài gửi : 364
Join date : 24/06/2009
Age : 30
Đến từ : Thích làm banned

Một cuộc sống bình thường Empty
Bài gửiTiêu đề: Một cuộc sống bình thường   Một cuộc sống bình thường I_icon_minitimeMon Aug 10, 2009 6:53 pm

Lại thêm một ngày miệt mài suy nghĩ…
Nằm đấy, ngủ-dậy-rồi lại thiếp đi…đầu óc loạng choạng những mảnh hờn trách-oán than…giận mình, giận người, giận tất cả.
---------
Muốn tự sống-cũng đã được tự hành xử cuộc đời mình.
Muốn yêu cũng đã và đang được yêu.
Thế thì tại sao vẫn thấy dằn vặt, tức tối ?

Một chút xíu chuyện, một tí sự vô tâm của những ng` xung quanh cũng khiến tôi khó chịu, tôi tự hỏi lòng “có phải đây là điều phải và nên làm hay chăng ?”. Khi mọi người tất bật đi kiếm tiền thì những chuyện vặt vảnh khác phải cần một người khác chăm nom? Dường như tôi chưa tìm ra được câu trả lời thoả đáng nào cho điều ấy, chỉ có thể nghĩ rằng môi trường sống gia đình không tồn tại trong gia đình tôi !
Tôi tìm một chút gì đó được gọi là cùng sức làm cho mọi thứ tốt đẹp hơn cũng không thấy, hay vì tôi khó tính quá chăng….
Tôi có nên im lặng và tiếp tục vun đắp cho chúng MỘT MÌNH, TẠI SAO TÔI LẠI CẢM THẤY LẠC LÕNG TRONG CHÍNH NGÔI NHÀ CỦA MÌNH KIA CHỨ ?
Tôi tự biết mình không nên đòi hỏi quá nhiều từ gia đình, vì họ đã rất mệt mỏi với cuộc sống hằng ngày, dù biết vậy nhưng lòng tôi vẫn luôn trách móc, tại sao tôi lại không có một gia đình bình thường…dù rằng gia đình tôi là tuyệt vời nhất rồi nhưng tôi vẫn thấy chút gì đó….
TÔI KHÔNG HÀI LÒNG !!!
Môi trường sống của tôi chỉ vọn vẹn trong sự phấn đấu và cam chịu của những người phụ nữ, thậm chí tôi nghĩ họ đáng được hơn thế vì họ đã đảm nhận luôn cái trọng trách là trụ cột của gia đình…
Tôi nhìn ra thế giới với ánh mắt đầy thù hận với vạn vật quanh mình, chẳng thứ gì được trân trọng hay gọi là tốt đẹp cả.
Tôi luôn cố gắng để thay đổi quan điểm của mình, tôi cố nhìn và đọc nhiều hơn, nhưng tôi không nhận được sự tích cực như mong muốn.

Mỗi ngày tôi sống chung với gia đình, tôi nghe-nhìn-nghĩ như họ….tôi biết chính điều đó khiến tôi trở nên như thế này! Tôi mạnh mẽ, cứng rắn, kiên quyết, tự lập, cố chấp…tôi từng rất tự hào vì mình như thế, nhưng đến hôm nay ngay thời điểm này, tôi biết “MÌNH ĐÃ SAI LẦM” tất cả những điều đó chỉ khiến tôi tự kiêu, tự làm mình trở nên khác thường, tự đặt mục tiêu quá cao cho bản thân và tự làm mình thấy cuộc sống vô vị.
Tôi đã từng Nghĩ mình có thể làm được mọi thứ và chuyện nào tôi cũng tự giải quyết được, chưa bao giờ tôi nghĩ sai về một vấn đề gì đó, tôi tự cho mình đã Thấu chữ “Giác Ngộ”.
Tôi chợt lần mò về tất cả những con người đã quen biết, chưa một ai khiến tôi thấy cuộc sống này tốt đẹp, tôi không hối hận vì đã quen biết họ chỉ là thấy thất vọng…tôi mất lòng tin ở con người.
Tôi tìm về chính mình…chỉ có tôi mới có thể biết mình nên làm gì lúc này. Tôi không thể cứ ngừng nghĩ và phó mặc tất cả trôi đi, tôi không và chưa từng muốn một cuộc sống tồi tệ như bây giờ.
Chính cái lười và sự nuông chiều của gia đình đã làm tôi thành kẻ vô dụng. Tôi phải sửa chữa từng ngày, tôi không muốn như họ. Giờ đây tôi có trách móc họ cũng chẳng được gì, làm sao tôi khiến họ có thể trở nên thoải mái khi về nhà là một đống quy luật, thêm một mớ “trách nhiệm” mà tôi sắp đặt ra, có lẽ tôi phải biết chịu đựng và cố gắng biến sự chịu đựng đó thành niềm vui.
Mặt khác, tôi muốn em mình cần được chăm sóc tốt hơn, không fải chỉ về vấn đề vật chất (như tôi đã từng được thế), tụi nó cần phải được lo lắng về sức khoẻ và tinh thần. Tôi không muốn tụi nó phải loay hoay để tìm đúng-sai, thật-giả như tôi bây giờ, càng phí phạm thời gian-càng dễ sai lầm nếu không vững vàng.

Tôi không biết tại sao tôi lại muốn xưng là Tôi…điều tôi chưa từng viết, tôi cảm giác điều gì đó trịnh trọng lắm mỗi khi dùng từ này, giờ đây chính nó làm Tôi thấy mình đáng để tồn tại, tôi không muốn dùng từ mình để tạo thân mật nữa, không muốn tâm sự với cái máy nữa…tôi chỉ muốn cho những người đang quan tâm tôi biết Tôi muốn thay đổi và tôi mong chờ sự hợp tác từ họ…họ không thể để tôi tự sống theo cảm giác của mình được, không phải họ chiều chuộng tôi, họ yêu thương tôi là TỐT CHO TÔI, họ cần phải cho tôi biết tôi cần làm gì để họ thấy thoải mái và hạnh phúc!
Niềm vui của tôi đều xuất phát từ họ, tôi cần một gia đình ấm no chứ tôi không cần một sự sắp đặt theo số phận, tại sao lớn lên tôi đựơc dạy phải chăm ngoan-học tốt…tại sao họ không dạy tôi có một cuộc sống hạnh phúc là thế nào ?
Tôi có cần phải lao đầu vào học, rồi có bằng đại học, rồi chật vật xin việc làm, rồi cuộc đời lại gắn bó với công việc, lập gia đình, có con và tiếp tục lo cho con…
Không!
Tôi cần một gia đình đầy yêu thương ngay lúc này !
Một cuộc sống đầy đủ cũng có làm em tôi cảm thấy hạnh phúc đâu, chẳng phải nó vẫn buồn bã về bệnh của nó mỗi lúc đấy sao, tụi nó bị buộc phải nhồi nhét nhiều thứ vào đầu…chung quy chỉ vì HỌC GIỎI MỚI LÀM CÓ TIỀN, CÓ ĐỊA VỊ-DANH TIẾNG!
Tôi không biết mình đang viết hay nghĩ gì nữa, đầu óc tôi đang phẫn nộ, rối rắm…tại sao tôi lại nghĩ những điều này ?
Tôi muốn mình cũng vui vẻ như những ng cùng trang lứa khác, họ hăng say phấn đấu cho tương lai, cầu tiến-cầu toàn, còn tôi suốt ngày chật vật với những điều …tôi không biết phải gọi là gì nữa…tôi chỉ muốn cuộc sống của mình tốt và có ý nghĩa hơn.

Hằng ngày nhìn thấy gia đình và những ng thân của mình làm tôi ngán ngẩm, sau này có lẽ tôi sẽ như họ nếu trên đà này…cái bản lĩnh thống trị đã ngấm sâu vào máu tôi rồi, nhưng tôi không thích thế, tôi cần phải học cách biết làm con gái...con gái không có gì là xấu cả, phải có nước mắt có yếu đuối mới trọn vẹn một con người. Không thể nào cứng nhắc như 1 con robot, không thể nào là 1 kẻ vô hồn, nhất định tôi phải thay đổi.

Tôi sẽ tự tạo cho mình một môi trường khác, 19năm tôi được nuôi dưỡng trong nơi này không có nghĩa là tôi cũng sẽ như thế, tôi không muốn giống ai hay được như ai trong ngôi nhà của mình.

-----------------------
Tôi phải tập ngủ sớm-dậy sớm, đi chợ, nấu đồ ăn sáng…
Tôi đã trách móc không được chăm sóc chu đáo thì bây giờ tôi sẽ làm người đó, tôi phải có một gia đình mà ai cũng mơ ước!

Tôi nhất định phải làm tốt điều mà tôi mong muốn, tất cả những người tôi yêu thương phải được chăm sóc đầy đủ.

Có lẽ yêu thương gia đình là cách duy nhất để tôi ngừng oán trách về cuộc sống này…
-----------------
Tôi cầu mong họ sẽ không làm đổ vỡ tình yêu của tôi một lần nữa,…hãy để tôi xây dựng nên con người mới này---đừng tiêm nhiễm thêm vào đầu tôi những ý nghĩ đó…tôi cần được biết một cuộc sống KHÁC !
Hãy để tôi còn tôn trọng….và khao khát được yêu thương!

P/S: Nếu ai đó hiểu được thì mừng quá…rất tiếc…tôi lại một mình làm mọi thứ, tôi không biết mình có làm được hay chăng…về bản chất tôi vẫn một mình nghĩa là tôi vẫn không thoát khỏi sự ám ảnh của họ…tôi cầu mong biết mấy MỘT SỰ THAY ĐỔI!
Rồi dần dần, mọi ngừơi sẽ cảm nhận được nó, tôi phải cố gắng để chứng minh, tôi nhất định làm được!
Về Đầu Trang Go down
http://Kel7in.tk
 
Một cuộc sống bình thường
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Nếu bạn coá 1 cáí tên kiếm hiệp ..........cần 1 loại thần binh ............
» nhac. phim song' gio' gia toc
» Eart song Michael Jackson
» SAd radio the last song - Zinken fT TinY

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
๑ஐš۩۞۩๑(¯`• ♥Welcome to A.N.J No2♥ •´¯)๑۩۞۩šஐ๑ :: Teen Talk :: Lời trái Tim muốn nói-
Chuyển đến